TRE QUÊ KẼO KẸT
GỌI TA VỀ
Lâu nay cất bước xa quê
nói ra ốt dột*... mặt ê - ẩm lòng
Tháng ngày trắc ẩn phân vân
... bày chi nghiệp - duyên toàn trớ trêu
Nổi trôi như một
lẻ rều
Rày đây mai đó rác -
rêu phận người
Ô lâu** khúc lở
khúc bồi
Vì đâu Cha phải đứng -
ngồi không yên
Sớm hôm - mưa nắng
khắp miền
Sắn - khoai Mẹ lót...
cơm riêng phần mình
Vỡ mùa lạc gót thư sinh
Phương Nam lau cỏ chông chênh nỗi đời
Trán chiều hằn nếp rối bời
Băn khoăn lá trở - tìm nơi rụng về
Cha - Mẹ giờ như gốc tre
Còng lưng kẽo - kẹt quanh hè mỏi trông
-- -- -- -- --
Cúi đầu xin lạy -
dòng sông
Cho tôi trở lại
cánh đồng chôn ...nhau !
HẢI THỤY
* ốt dột -> mắc cỡ **Dòng sông Ô Lâu
Ánh ơi! Bài thơ của Hải Thụy hay thế.
Trả lờiXóaH