Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012
Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012
Chuyện dễ bỏ quên 3 -- NGUYỄN THANH XUÂN
Tôi đến dự cuộc gặp mặt đồng hương Quảng
Trị với một tâm trạng vô cùng phấn khởi, vinh dự, tự hào và sướng. Cầm mảnh bìa bằng hai ngón tay,
vỏn vẹn hai chữ TỔ ẤM mà Ban Tổ chức trao,
chúng tôi chạy (không phải đi) đến phòng họp. Không khí cuộc họp đồng hương
trang nghiêm. Hình như khai mạc lâu rồi. Tôi chỉ kịp nghe ý kiến nhà thơ Chế
Lan Viên, đại ý: chúng ta có mặt với nhau tại đây, hôm nay là do đất nước bị
chia cắt. Đất nước bị chia cắt thì cả nước đau, nhưng đau nhất là người Quảng
Trị, bởi nhát dao chém xuống thân thể Quảng Trị làm cho tỉnh bị chia cắt, huyện
bị chia cắt, xã bị chia cắt thậm chí có gia đình bị chia cắt và trong lòng mỗi
chúng ta cũng đang nhói nỗi chia cắt. (Giọng anh trũng xuống, phòng họp như lạnh
hơn không một tiếng động). Thời hạn hiệp thương Tổng tuyển cử đã hết. Tất cả
phía trước chúng ta tin tưởng vào Trung Ương (nhà thơ đưa mắt nhìn về đ/c Lê
Duẩn). Về phần chúng ta là quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ ở vị trí được giao một
cách tốt nhất.(vổ tay).
Ông NGUYỄN THANH XUÂN trong lần vào thăm quê, tháng 8-2012 |
Không
nhận được tin báo nên làng ta không có ai đi. Tôi và mấy bạn (người làng khác)
cùng đi tìm người nhà nhưng không thấy. Ở cuối góc sân, có tiếng ồn ào, nhiều
người hỏi, một anh huơ tay lên: thưa bà con tui mới vượt tuyến ra, ở không nổi
với bọn chúng, tui chưa nói cụ thể được, không ở được phải ra thôi mà vượt ra
được cũng thiệt khó. Tui ra đay rồi gia đình tui ở trong chắc cũng bị khổ lây.
Rời phòng họp về trường, tối hôm đó, anh
chị em Quảng Trị (có mấy bạn không đi được) chụm nhau trao đổi. chúng tôi kể
vắn tắt nội dung cuộc gặp mặt và mấy hình ảnh được thấy được nghe rồi nói nhỏ
cho nhau rằng: ta đang được học là nhất, nhiều người mơ cũng không được và vui
vẻ: Học và phải học cho giỏi như nhà thơ Chế nói. Nghề của ta bây giờ là nghề
học, chỉ học giỏi mới mau thống nhất. Có bạn bảo: đừng có nhớ nhà nữa nhớ cũng
không mần chi được mà thêm buồn.
Ngoài những người đang ở Hà nội, còn những
người khác không biết ở nơi nào. Tôi cũng không biết cả người anh em tôi là vợ
chồng Nguyễn Như Dương, Nguyễn Như Thương (anh em chú bác). Rất tình cờ, nghe
như Thương bộ đội đang đóng quân ở Diễn
Châu. Nhân ngày hè, tôi tìm gặp được Thương, 24 tuổi mà trông rắn rỏi khác xa
ngày ở nhà ra đi. Thời khóa biểu bộ đội như cái máy đồng hồ (giờ nào ăn sáng
giờ nào xỉa răng…). Nghỉ mình là hoc sinh ở trường quá nhẹ nhàng thoải mái. Thương
cho biết địa chỉ của vợ chồng Nguyễn Như Dương nhưng mãi đến hè năm sau mới gặp
nhau được.
Ở Diễn Châu , trèo lên đền An Dương Vương,
nơi yên nghỉ cuối cùng của chủ nhân nỏ thần Cổ Loa, thấm thía bài học tình đời,
tình yêu…
Trở về trường: Học và học, chủ nhật đi thăm
người Làng. Đó là tất cả.
Ông Xuân và blogger lengocquoc
( http://quemequangtrihungnhon.blogspot.com/)
( http://quemequangtrihungnhon.blogspot.com/)
(hình ảnh được chụp tại thôn Hà Lộc-Hải Sơn-Hải Lăng)
Hè
đến, rồi Tết đến. Tôi nhớ một tối 29 Tết. Hiệu trưởng tổng kết học kỳ và chúc
tết đến 22 giờ mới bế mạc. (Tết chỉ được
nghỉ ngày 30, mồng một và mồng hai). Mươi phút sau các ngọn đuốc của học sinh
từ các lớp rực sáng soi đường để các bạn về nhà. Chúng tôi đứa nào cũng tựa cửa
nhìn theo và mắt thì đỏ hoe.
Trường
rộng 27 Ha, trên 2.000 học sinh mà bây giờ chỉ còn mấy học sinh miền Nam và
một số CBCNV của trường. Không gian lạnh, trời lạnh, người lạnh cái nhớ nhà mò tới tự lúc nào. Lại nhớ mần được chi! Đem
sách ra học, chưa được mấy dòng đã rơi xuồng; đi làm cỏ mấy luống rau, nhưng
cầm cuốc lên lại thả xuống.
Ở Hà nội đông vui, nơi sướng nhất mình còn
lẩn thẩn rồi tự mắng mình đã được voi còn đòi tiên.
Loay hoay thế mà chiều mồng hai đã đến.
Không khí học đường sôi nổi trở lại. Một cái tết đã qua!
Nhìn điểm học kỳ như khích lệ như ấm lòng!
Đến bây giờ mới thấy, hồi đó sao mà sao
nhãng vậy. Tôi và hai anh em Nguyễn Đức Khanh, Nguyễn Đưc Năng học ở hai trường
chỉ cách nhau chưa đầy 3km. Đang học thì đến luôn thế mà khỉ ra trường lại
không tin cho nhau đến công tác nơi nào, vì thế mất liên lạc từ 1960 cho đến
sau này .
Với tôi, ông Nguyễn Ngôn, người Hà lỗ, là
Trưởng đoàn xã Hải Phong đi Tập kết, khi rời xã cũng rộn ràng khí thế, cũng
phát biểu hứa hẹn với Đảng ủy với quê hương lời lẽ hùng hồn cảm động. Bịn rịn
lên đường, người đi đầu cầm lá cờ mầu xanh, cờ hòa binh (qui định trong hiệp
định) dàn thành hai hàng tiến lên đường quốc lộ I. Ra đến xã Nam Bình, Nam Đàn,
Nghệ an cùng dự chỉnh huấn. Sau chỉnh huấn, không có gặp nhau trước khi mỗi
người đi một ngã. Từ đó về sau không có mối liên hệ nào. Thiển nghỉ Đoàn xã Hải
Phong hết trách nhiệm từ hôm đó chăng?. Có lẽ vậy, năm 2002, xã Hải Hòa (nửa xã
Hải Phong) đón nhận danh hiệu anh hùng lực lượng vũ trang, không thấy ông Ngôn
về và hình như ông cũng không báo cáo gì về đoàn người ra Bắc cho xã nên trong
báo cáo của xã cũng không thấy dòng nào.
Bỏ quên, à quên!
Email: nhuxuan29@gmail.com
Phân Đoàn saigon. Giao hữu bóng đá,HUNHNHON.SIGO FC- ANTHO FC
Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012
Chuyện dễ bỏ quên 4 - NGUYỄN THANH XUÂN
Quê hương với họ,
họ với quê hương.
Trong
bài viết này tôi dùng hai khái niệm “QUÊ HƯƠNG và HỌ”.
Họ
là những người ra Bắc còn quê hương là những người nắm bộ máy điều hành làng.
Bộ máy điều hành làng có hai thời kỳ: Tữ ngày
01- 8-1954 đến 30-4-1975 do chính quyền VNCH và từ 01-5-1975 cho đến sau này do
chính quyền VNDCCH, bây giờ là CHXHCNVN quản lý. Họ, có thể là cá nhân tự do
suy nghĩ và hành động còn bộ máy điều hành làng phải phụ thuộc chủ trương đường
lối của chính quyền đương thời (cũng không bỏ qua trường hợp cá nhân chuyên quyền
độc đoán)
Họ với quê
hương: Xa quê ai cũng nhớ quê, dễ
hiểu thôi vì nơi đó là tổ tiên là nơi chôn nhau cắt rốn, biết bao kỷ niệm thời
thơ ấu và cả thời gian sinh sống. Người
có điều kiện thì nhớ rộng, còn chuyện nhớ nhà thì ai mà chẳng nhớ; có khi bắt
phải nhớ (phải nhớ để trả lời người hỏi). Hình như không ai có Ông Nội còn
sống. Hầu hết còn bố mẹ vợ con, chú bác. Rất nhiều người không biết bố mẹ mất
năm nào thậm chí không có tên trong văn bia v.v…Bình quân mỗi người không được
chịu tang từ 2 đến 5 người thân. Ang áng cho đến năm 1975 là thế.
Sau 1975 có người trở về làng như Nguyễn
Đức Khanh về làm việc làng thời gian sau đó lại đi; Còn về làng mà làm nhà ở
thì có vợ chồng Nguyễn Như Dương ; vợ chồng Nguyễn Đức Khôi. Tôi Nguyễn Thanh
Xuân ở thời gian sau đó lại đi. Nguyễn Hữu Thảo về làng ở nhờ nhà cháu thời
gian rồi mất. Ngoài ra còn dăm người về công tác trong tỉnh (Bình Trị Thiên).
Người có điều kiện thì mỗi năm về vài ba
lần có khi cả con cháu, ít nữa dăm ba năm về một lần. vui sum họp rồi đi. Đó
cũng là một niềm an ủi. Hiện nay ở Hà
Nội cỏ ban đồng hương xã Hải Hòa có 16 gia đình trong đó Hưng Nhơn 14 Phú kinh
2; tổng số cả con cháu là 66 thành viên (số liệu ngày tết Nhâm Thìn - 2012);
Trưởng ban liên lạc đồng hương là Nguyễn Đức Hy thường xuyên nắm bắt tình hình
trong xã. Nếu không có gì đột xuất thì cứ đếnTết Nguyên Đán gặp nhau chúc mừng
và nghe Trưởng ban đồng hương báo cáo những đổi thay cuả quê nhà.
Quê
hương với họ:
Quê hương thời
1954-1975: Thực tình tôi không đi sâu vì chom rằng việc đã rồi. Chỉ biết rằng
thời tố cọng cũng gay gắt một thời gian, có người bị cưỡng ép nầy nọ nhưng rồi êm
dần. Riêng tôi có con trai cũng được đi học như các bạn khác hết chương trình
phổ thông. Xem ra không bị phân biệt đối xử.
Quê hương từ 1975 lại nay: Tôi Nguyễn Thanh
Xuân, một trong số trên 30 người đi Bắc khẳng định: “quê hương quên họ”, bởi
xem họ như bao người đi xa về chứ không xếp họ vào một tổ chức (lực lượng tập kết chẳng hạn) Như trên
đã nói trong văn kiện mừng: xã được công nhận là đơn vị anh hùng lực lượng vũ
trang năm 2002, không có dòng nào nói về lực lượng này.
Trường hợp ông Nguyễn Hữu Thảo, hơn 90 tuổi,
một mình lụi cụi về quê ở nhờ nhà cháu hơn một năm trời, cho đến lúc về với cát
bụi, không một tổ chức của xã, thôn (kể cả hội Người Cao Tuổi) có nén nhang đưa
tiễn. Quên thật!
Phải chăng Trung ương bất cập trong việc này. Khi họ ra có Ban đón tiếp
Trung ương do ông Trần Hữu Dực làm Trưởng Ban, còn lúc về xem như tuỳ nghi di
tản, cho nên cái lực lượng ấy lẻ tẻ trở về hay không về cũng không ai để ý. Tôi
thấy “quê hương” rất dưng dưng đối với họ.
Giá sử Đảng và Nhà nước có chính sách hỗ
trợ: Gia đình nào muốn về quê thì Nhà nước cho xe chở và giúp họ ổn định cuộc
sóng. Tôi tin rằng việc làm ấy sẽ được toàn dân đồng tình. .
Khi ra đi, ai cũng thuộc lòng: “Ta chỉ xa
nhà hai năm”, thế nhưng kéo dài gấp hơn mươi lần, sự nhớ thương đạt đỉnh điểm,
khi chiến thắng, đất nước thôi chia cắt, điều kiện cho phép được về lại không
về được. Tại sao khi được về lại không về được, trách ai và ai trách! Bây giờ
nói để làm gì? Theo tôi: nên nói để con cháu biết mà thông cảm với cha ông.
Tôi là người đã về làng làm nhà với tâm niệm ở
cho đến khi về với tiên tổ. Không may cho tôi là vợ bị xuất huyết não, liệt nửa
người nên phải trở lại Hà nội. .
Ở
làng được 3 năm, có mấy suy nghỉ:
Khi đi chỉ một người, nhà nước nuôi cả: khi
về một bồ đoàn mà phải tự túc cả. Cái bồ đoàn ấy về quê lấy gì mà sống, tiền
đâu để đi tàu xe bao nhiêu lượt, nói chi đến chuyện làm nhà cửa. Cái thủ tục
hành chánh cũng không dễ dàng nào hộ khẩu, nào lương hưu (nếu có), nào Bảo hiểm
Y tế, nào và nào…Đặc biệt xin đất ở cho chừng ấy người không phải dễ dàng
gì…Gia đình nào vào diện nói trên không
về được cũng phải. các đời sau không nên trách họ mà tội. Nhưng có trường
hợp như Trần Văn Cường muốn về nhưng không có đất làm nhà nên không về được.
Nói chung về phải có nhiều tiền. Bao nhiêu lượt xe cộ đi về còn chuyển cả hũ
mắm vại cà v.v…Nói mà lo thế thôi chứ ông Nguyễn Hữu Số đi ở Mỹ (diện OH hay HO
gì đó) về làng ở vẫn nhẹ nhàng, êm thấm và đàng hoàng
Cũng xin nói qua một chút: thời gian thuận
lợi và các điều kiện khác để về thật quan trọng. Tôi công tác ở Viện Khoa học
Lâm nghiệp Việt nam, về hưu năm 1990. Hoàn cảnh thật khó khăn. Trong nhật ký, bài
tự thuât có câu :
Sáu mươi hưu đã vừa thì
Mở ngay xưởng mộc cứu nguy nỗi
nhà
Mặc cho bào đục trầy da
Tiếng cưa như tiếng reo ca tâm
tình
………..
Đến năm 2000, nghĩa là sau mười năm làm
thợ mộc (có chút vốn) và năm đó cô con gái út cũng lên xe hoa về nhà chồng, thế
là rảnh rang, tôi quyết định về quê, không quên mang theo toàn bộ đồ nghề thợ
mộc (có nhiều máy móc và khoảng 5 m3 gỗ xẻ). Cũng may là sức khỏe
khá tốt.Tuổi 72 tôi vẫn làm mộc máy ngon lành.
. Nghỉ
rằng về là phải, sao tránh khỏi chút phân vân..Trong nhật ký thơ có bài nhan đề
: Về quê.
Về quê
Lần lữa mỗi ngày xa tiếp xa
Cái chi níu kéo cái thân già?
Thủ đô tráng lệ, mang tình nước
Xóm nhỏ chân quê, thực rốn nhà
Đâu đó tóc xanh anh tóc bạc (*)
Còn đây tình bạn sáng tình ta
Cháu con hiền thảo lòng êm nhẹ
Trên với hương hoa dưới với trà.
Tháng 12-2000
(*) Cũng ý thức được có một số nhóc con xem “cá mè một
lứa”
Kỳ sau: Tiếp
chuyện dễ bỏ quên 4
và
xin hết “chuyện dễ bỏ quên”.
Email
: nhuxuan29gmail.com.
Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012
Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012
Một số hình ảnh trong đám tang ông Nguyễn Hữu Thức
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)