Tôi xách máy ảnh,
chạy xe vù vù trên tuyến đường đê bao từ quán ra Càng Hội Điền sau khi nhận
được cú điện thoại của một người chưa biết tên biết mặt.
Alô, xin hỏi đây có phải số máy của anh Khoa chụp ảnh
không?
Dạ phải. Tôi nhanh chóng trả lời theo thói quen nghề
nghiệp.
À, chào anh. Em nhờ anh chạy ra Càng Hội Điền chụp
dùm em 1 tấm hình, chụp ảnh nhà em để em gửi lên Quỹ “Vì Người Nghèo” để xin
giúp đỡ làm nhà, anh cố gắng ra chụp cho em với. Bao nhiêu tiền hình và tiền xăng
xe em sẽ trả cho anh. Tiếng nói nho nhỏ trong máy.
Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều. Nhưng nghe giọng nói
trong máy, tôi không thể đứng yên được. Dù gì đi nữa cũng phải đi mà không suy
nghĩ.
Ra đến Càng Hội Điền đã gần năm giờ, từ đầu đường vô
Càng, đã thấy một người Phụ nữ có lẽ còn nhỏ tuổi hơn mình, nhưng có chồng
sớm nên thấy già hơn nhiều.
Anh là anh Khoa à?
Dạ. Chị vừa gọi cho em phải không? Tôi hỏi.
Dạ đúng rồi, gấp quá, em phải hỏi số điện thoại mới biết
mà gọi anh được, không thì ngày mai trễ mất.
Và chị ta dẫn tôi đến ngôi nhà của chị, sắp xếp và
chụp hình để gửi lên cấp trên, tôi không nghĩ là mình sẽ thấy được những hình ảnh
này, bước vào ngôi nhà mà tôi suy nghĩ đó không phải là một ngôi nhà, vào trong căn
nhà không có gì để xem, ngoài những cái đầu tiên đập vào mắt mình, một bếp lửa
mà có vẽ như đã mấy ngày rồi không nấu nướng gì, một cái giường được kê lên bằng
mấy viên bờ lô đã dính đầy mạng nhện, góc trên nhà là nơi đặt mấy cái
“dẹp, lưới cá...” để phục vụ công việc hằng ngày của gia đình, trong góc bếp
nhỏ, thằng con của chị đang ngồi trong góc bếp vét cơm nguội, trong xoong còn
một nữa con cá kho. Tôi không dám nhìn thẳng vào thằng bé vì thương quá, đôi mắt
nó ngước nhìn lên mà thấy long lanh!
Tôi uống hết ly nước chị ta rót ra mời tôi, xong tôi
chào vô, bấy giờ đã thấy mờ mờ tối, mưa phất phất bay thật buồn, ra được mấy bước
chị ta gọi với :
À ! Anh cho em trả tiền.
Ừ, để đó lúc mô giao hình rồi anh lấy cũng được! Tôi trả
lời.
Không. Cho em gửi trước để anh lấy tiền mà làm, không
sợ ít bữa em hết tiền thì răng?- Chị ta cười cười nói.
Ừ. Rứa thì anh lấy, hai kiểu sang ra thành bốn hình,
anh lấy bốn chục nghìn.
Dạ, anh cho em gửi, chị ta rút ra một xấp tiền lẻ đếm
đi đếm lại gửi cho tôi. Tôi không đếm mà cho vào túi quần và quay đi.
Anh ơi! Chị ta lại gọi với.
Chi rứa chị?
Đó là mới tiền chụp hình, còn cho em gửi tiền xăng xe
cho anh nữa. Ở vùng này ai tới chụp cũng có lấy thêm tiền xăng xe! Với lại lúc
gọi điện em cũng có nói rồi mà.
Chị
ta rút tờ năm mươi nghìn còn mới toanh dấn vào tay tôi.
Tôi lung túng,bất ngờ nữa.- À, không không, không xăng
xe, xe cộ chi hết á! Em không lấy tiền đó mô, xăng xe là phục vụ cho việc đi làm.
Chị
ta vẫn một hai dấn tiền vào tay tôi, nhét vào túi xách của tôi, may quá, lúc này
thằng bé con chị chạy ra kêu “mạ ơi, mạ ơi”.
À thôi được rồi, để em lấy, tôi lấy tiền từ tay
chị và cúi xuống bên thằng bé:
Nè, chú
cho cháu tiền nè, mai mua kẹo ăn nghe, chú không lấy tiền của mẹ cháu được.
Cám ơn chú đi con ! Chị nhắc đứa con.
Thằng
bé vẫn ngước nhìn với ánh mắt long lanh đó mà không nói gì!
Tôi bước ra xe và nổ máy chạy đi. Trên quãng đường vào
lại nhà, tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Hình như mắt tôi cũng đang
long lanh như thằng bé! Vẫn còn nhiều hoàn cảnh khổ lắm hè!
Ngày 04-12-2012, tuỳ bút Nguyễn Như Khoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét