Dường như trong mỗi chúng ta, trong sâu tận tâm hồn đều có một con đường về ký ức, con đường trở về tuổi thơ đã mất, con đường của những kỷ niệm khắc khoải, nhớ thương, nuối tiếc...!
Có bài thơ của một bạn nữ làng Hưng Nhơn:
Đường làng tôi
Đường làng tôi có chổ nổi sống trâu
Chỗ lõm ổ gà, trời mưa lầy lội
Đứng ven đường khóm găng bụi chuối
Lối tắt qua vườn sớm tối có nhau.
…………..
Đường làng thêm líu ríu dấu chân vui
Trai gái nồng say đêm trăng hò hẹn
Ven dậu thưa có dấu chân rón rén
Năm ngón xoe tròn, ai ngóng chờ ai.
Ướt đẫm sương đêm dấu chân sóng đôi
Vương câu chuyện tình thì thầm trong gió…
Qua dấu chân đi về lối ngõ
Người xóm giềng thêm hiểu lòng nhau.
Đường làng tôi thay đổi khác nhiều
Khôn thấy rặng cây, tường xây cao ngất
Những mảnh vườn không còn lối tắt
Mỗi mái nhà một khoảng trời riêng
Đường làng tôi xây mới từng ngày
Hết nổi sống trâu, hết ổ gà lầy lội
Từ sớm đến khuya người xe vồi vội
Dấu chân chẳng còn để hiểu lòng nhau…!(http://thithothitho.blogspot.com/)
|
hình trích từ blog (http://nguyennhukhoa.blogspot.com/ |
Cảm ơn bạn, Đây cũng chính là những xúc cảm của tôi khi hay tin con đường làng yêu thương đang được bê tông hoá. Rặng tre bên con hói ngược ôm dọc theo đường làng đang biến mất! Nhờ rặng tre ấy, ngày xưa khi làng chưa có điện, những đêm không trăng mỗi khi đi từ nhà nội(xóm thượng) về nhà ngoại (xóm trung) tôi thường ngẩng mặt nhìn lên côi đọt tre mà đi. Những bến nước nằm cạnh khóm tre, những rớ cá bên bến nhỏ...Rặng tre mà mỗi khi tâm hồn dể xúc cảm của những người con tha hương, một thoáng nhớ về quê nhà chợt nghe thì thầm trong sâu thẳm:
"Làng tôi xanh bóng tre, từng tiếng chuông ban chiều..."
Con đường ấy biết bao công sức cha ông bồi đắp.
Con đường ấy chứng kiến khói lửa chiến tranh tàn phá quê hương suốt bao thế kỷ.
Con đường ấy từng đón nhận những bước chân trong ngày vui của các đôi trai gái trong làng.
Con đường ấy...!
Rặng tre ấy...!
Bến nước ấy...!
Kỷ niệm ấy...!
|
hình trích từ blog (http://nguyennhukhoa.blogspot.com/ |
chào anh! sau khi vào xem blog của anh em thấy nhớ vùng quê hải lăng quá anh ah!
Trả lờiXóaem không nghĩ rằng hôm nay em lại được xem blog của a đâu!
đọc xong những bài thơ em thấy man mác buồn!
chắc a không nhớ em là ai đâu nhỉ?
em đã từng vào trong quê hải lăng chơi 1 lần rồi.em là hạnh ở ngoài quảng ninh đây!
Nhớ, quê hương - Hai tiếng yêu thương!
Trả lờiXóaCó nơi mô " thung thướng " như ở quê mền....HƯNG NHƠN ơi....
Trả lờiXóaAnh thấy người đặc trưng người quê mình hay phạm lỗi chính tả về dấu hỏi và dấu ngã. VD : "lối cũ" thì ghi là "lối củ". "Cơn lũ" (lũ lụt) lại ghi là "cơn lủ" (trong bia đặt tại Miếu Âm hồn mà em đã đăng hình Lễ Thanh minh đó).
Trả lờiXóaGóp ý thân thương nhé !